Truyện Sex Mèo con

Phần 57

Nếu cách đây tầm 2 tháng, ai hỏi mình có tin vào bói toán bùa ngải gì không, thì mình chẳng ngần ngại nói “không”. Giờ thì khác…

Đầu năm, như đã kể thì cả nhà mình có du hành 1 chuyến đi… coi bói, mẹ coi vài nơi, cũng dắt mình coi này nọ, thôi kệ… mẹ đã muốn thế thì mình cũng coi cho biết. Chẳng hiểu sao ai cũng kêu mình năm nay tốt, duy chỉ có tháng 2 và tháng 7 âm là có chuyện không lành, có thể là áp lực, đổ vỡ, hoặc ly tán gì đó. Ừ thì cũng chả tin. Số kiếp là do con người tạo ra. Thứ mình tin duy nhất là duyên nợ, chỉ vậy thôi.

Rồi mùng 10 mẹ dẫn tới nhà 1 “cô” bê đê, nghe đâu là coi bằng ngải, ở Tân Phú. Ai ở đây chắc biết người này, nghe đâu coi kinh lắm @[email protected] Hầu như có việc quan trọng gì mẹ đều hỏi ý kiến từ “cô” này.

Một chuyện có thật trong gia đình mình, là cách đây 2 năm, dì mình đi coi, cô nói là “đụ má sao bữa nay bà tới đây làm gì, còn chưa về đi, lẹ chứ không bà không gặp lại con nữa đó”. Dì mình nghe thế chưa hiểu gì chạy thẳng ra cổng, cổ nói thêm “cẩn thận thùng gạo, hộp bánh gì đó, lúc không đề phòng thì đừng có động vô, không qua được hôm nay thì nhà bà có đại tang”.

Dì mình chạy thẳng về nhà thì thấy con bé con dì đang rửa chén nấu cơm. Dì sợ quá kêu nó chạy ra ngoài, rồi bật hết toàn bộ đèn lên, xong rủ cả chồng vác cây vác dao đi lùng trong nhà, sợ là có trộm trốn nửa đêm nó cắt cổ.

Lò mò mãi chả thấy thì dì mới nhớ tới lời cô lúc về, dì liền vác cây vác dao cẩn thận lôi thùng gạo ra, mở nắp, chả thấy gì. Tới lúc cầm cái cây khều khều trong thùng thì phát hiện nguyên con rắn hổ trong đó.

Kết quả thế nào biết rồi đấy, toàn bộ thùng đựng mì gói, nước ngọt, bia… đều được đêm ra đốt hết. Kể cả hộp đựng chìa khóa cũng được thay bằng hộp kính. Cũng từ đó mẹ mình tin cô này vãi luôn coi đâu coi chứ việc quan trọng thì nhờ cô này coi. Cô nói tốt thì làm, không thì không làm.

Lúc tới coi, cô dắt vô 1 phòng riêng, luật của cô là coi từng người không coi chung. Đệt nghe sợ vãi, lỡ mình bị hiếp trong phòng thì toi. Cũng coi bài, chỉ tay, coi vân mắt vân trán gì đấy, tóm tắt chuyện cô nói với mình thế này:

– Cô chỉ coi được quá khứ và tương lai. Hiện tại cô không biết. Dưới đây là vài thứ mình nhớ, mẹ còn ghi âm (thói quen phụ nữ):

Mình không nói gì, nước mắt cứ chảy ra…

– Em có một đứa em gái, vẫn còn sống tốt chứ
– Dạ còn, hôm nay nó không đi chung.
– Vẫn làm 1 công việc từ hồi ra trường tới giờ đúng không?
– Dạ.
– Bạn thân của em có mấy đứa.
– Dạ 5
– Có đứa nào mượn tiền em không?
– Dạ không.
– Còn 1 thằng cao ráo da trắng trắng em cho mượn tiền mấy năm rồi chưa trả, nó không phải bạn thân của em à?
– Dạ… – lúc này mình sực nhớ ra thằng T. Nó mượn mình vài triệu, 1 năm rồi chưa trả. Đám mình chơi thân thì dù hoàn cảnh vài đứa không tốt nhưng không bao giờ nói tiền bạc.
– Cẩn thận nó, thằng này tiểu nhân lắm. Nếu nó không trả thì thôi.
– Dạ.

– Các cô gái gần đây em có tình cảm vẫn còn đủ cả 3 chứ? Có chia tay ai chưa.
– Dạ chưa. Nhưng em đã quyết định chỉ đến với một người, còn lại chỉ coi như em gái.
– Nên là vậy. Chị không can thiệp sâu vào, nhưng dứt được thì tốt, không thì cũng đừng làm gì khiến 1 đứa đau khổ, cả đám đều có liên kết gì đó với nhau, 1 đứa bị em từ phũ thế này thì cả đám sẽ bị tương tự.
– Dạ.

2. Chuyện tương lai, coi chung từng tháng
– Tháng 1 gặp quý nhân, công việc tốt. Tháng 2 là tháng xấu. Rất xấu.
– Dạ.
– Sẽ có 1 đứa bạn đề nghị hợp tác làm ăn gì đó. Đừng làm.
– Dạ.
– Tháng 2 này sẽ có người nghi oan, hoặc đổ vỡ, thất bại. Nếu có đi đâu làm gì cũng cần tỉnh táo. Nếu đi bàn chuyện làm ăn thì ghi âm lại để tránh bị hàm oan.
– Dạ.
– Nếu là thằng da trắng hồi nãy mời làm ăn thì tìm cách từ chối đừng gặp mặt, gặp rồi có khi 1 đứa chết 1 đứa đi tù. Chị không nói chơi đâu.
– Dạ.
– Tháng 2 gặp lại cố nhân. Đừng phá vỡ hạnh phúc của họ, vì họ mang tới điềm xấu. Có thể họ không chủ đích nhưng chuyện xảy ra sau nó sẽ là điềm xấu.
– Dạ
– Tháng 2 cũng sẽ chia ly, đừng buồn. Người này dù có đi đâu cũng sẽ theo em suốt cả đời, cái duyên (chỉ vào con 10 cơ) vẫn ở đó đợi thôi.
– Dạ.
– Tháng 3 có tin đi xa, có tin vui về hồ sơ gì đó. Cũng sẽ có đoàn viên. Ở đm vừa chia tay đã gặp lại.
– … (lược 1 đoạn, mấy tháng sau nói chung tốt)
– Tháng 7 là tháng dữ. Không đi xa, không đi đêm, không nên gây chuyện gì hay gặp ai. Tháng này mọi công việc của em sẽ bị trục trặc, sẽ có người tới phá. Nếu được nên xin nghỉ luôn 1 tháng để khỏi phiền phức.
– Dạ.
– Sẽ có những người theo đuổi người yêu của em, họ có quyền lực, giàu hơn em. Hãy cố gắng vun đắp, đừng để tình yêu nguội lạnh. Em may mắn có bề trên phù hộ nên cố gắng với tin tưởng một tí là được.
– Dạ.
– Tháng 8 đi xa (cầm con 9 bích, với con át bích), nếu còn do dự gì đó, thì vứt hết đi, lần này đi là đi luôn không trở lại đây nữa. Đi là thay đổi mọi thứ, có khi từ làm lính sau này làm sếp đừng suy nghĩ gì hết, cơ hội tốt thì nên tận dụng
– Dạ.

Tóm sơ là thế. Thật sự mình khá sợ khi tháng 1 và tháng 2 xảy ra như lời cô đó nói. Ngày mùng 1 đầu tháng 2 là ngày Ly bay. Tiếp theo đó là 1 loạt vấn đề nảy sinh từ vụ hợp đồng với ông Việt Kiều.

Mình là đứa trẻ nhất công ty, nói trắng ra chả tự hào gì, vì vào là nhờ quen biết, lại đùng cái làm trợ lý thay vì đám con gái độn ngực độn mông ở phòng khác. Sếp thì có con marketing ăn mãi chả ngán nên đám còn lại có muốn ve vãn kiểu gì ổng cũng bơ. Đi công tác thì ổng gọi mấy con mẫu hoặc thư ký đối tác để đổi gió, còn về SG thì chỉ có con marketing đó thôi. Nói như thế mọi người hiểu vấn đề khá lớn ở công ty mình, đó là, lúc có sếp, thì mình nhờ gì, gọi quyết toán hay sổ sách, phân công gì cả đám đều nghe răm rắp. Nhưng lúc không có sếp thì mọi người đều nghĩ cách bật lại.

Mình chơi thân với bảo vệ, lái xe, cũng như kỹ sư, công nhân ở công ty, chỉ có đám văn phòng thì ngoài con marketing với mấy con lính mới như kế toán này nọ, còn lại nhân viên cũ đều không chơi được. Tháng 2 này mẹ sếp bị ốm nặng, 2 vợ chồng sếp phải gấp rút lo công việc đàm phán sơ với ông Việt Kiều (từ giờ viết tắt là VK cho nhanh), rồi bàn giao lại cho mình, công việc quản lý giao cho mình hỗ trợ sếp phó tổng, còn vợ chồng sếp thì bay ra Đà Nẵng chăm bà. Rắc rối cũng từ đây. Ông VK tìm mọi cách để bắt bẻ mình, từ chuyện chỗ này hợp đồng thế này thế nọ, rồi tới đám văn phòng từ trai tới gái, luôn tìm cách bật lại mỗi lần mình đưa ý kiến hay nhờ vả.

Điển hình nhất là con bên marketing (không phải con bồ của sếp nhé, con đó ngoan lắm), nhờ nó in cái thêm catalogue với phổ biến cho nó làm thư mời tới thăm công ty, mà đm nó làm mãi đéo xong, trong khi mọi thứ mình đã soạn sẵn, mình cũng thiết kế toàn bộ rồi, đợi duyệt lại chính tả rồi in mẫu ra trình sếp phó, sếp thông qua thì in gửi khách thôi. Lúc họp nó dạ dạ em sửa tí là xong, tới giờ gần 3 tuần rồi đéo thấy đâu. Tuần cuối trước mình gặp riêng cả ban Marketing, nó nói:

– Em thấy cái này không cần thiết nên em không in.
– Em giỡn hả? Khách người ta đang đợi, ngày giờ thì đặt xe sẵn rồi, còn có 1-2 tuần mà tới giờ vẫn chưa có là thế nào? Em định khỏi giới thiệu gì cứ a lô là họ tới coi à?
– Anh khó khăn quá, sao anh không tự làm đi, em đủ thứ việc.
– Nếu em không làm được thì từ đầu nói với anh, khỏi nhận làm gì, không thì lỡ nhận mà không kịp thì kêu anh làm hộ, anh không bao giờ phàn nàn chuyện đó, chứ anh cực ghét nhận việc rồi bỏ xó, cái này là của công ty đang rất cần, em làm vậy coi được hả?
– Em nói nó không cần thiết, không có người ta cũng tự tới thôi, catalogue cũ còn cả trăm cái kìa. Giờ in cái này nữa không phí à? Với anh có quyền gì mà nặng lời với em?
– Anh nói thế này, trước khi đi sếp đã giao dự án này cho anh và chú Thanh (sếp phó) quản lý. Mọi quyết định kể cả chuyện gặp phòng Marketing hôm nay, anh đều đã bàn trước với chú Thanh. Dù chưa có chức danh gì ở công ty, nhưng hiện tại ở dự án này anh và chú Thanh là cấp trên của em. Nếu chỉ có mỗi chuyện in cái catalogue cho khách em cũng không muốn làm, thì từ giờ anh sẽ giao việc này cho người khác. Em không cần phải tham gia dự án này nữa, em lo công việc khác của em là được rồi.

Đại khái là thế, cuộc họp đó mình đã ghi âm lại và cũng đã giao cho sếp tổng, sếp phó, tránh tình trạng con đó với đám kia hùa nhau bật lại thì chết mẹ. Về cuộc họp thì nói chuyện lúc sau con bé cũng lí nhí nhận làm, rồi mình chia việc cho từng đứa, mỗi đứa in vài chục bản, rồi bỏ giấy mời vào gấp lại cho đẹp, mình thì ngồi thiết kế cái panel lớn dài 7m để còn đặt in. Có mỗi chuyện nhỏ xíu đó cũng đủ thứ chuyện nhảm nhí xảy ra, khách thì đợi thư mời, chúng nó thì cứ như thế. Haiz.

Tháng rồi tự nhiên viết bài về quá khứ, rồi về cô bé lớp 10 năm xưa… Tự nhiên thấy nhớ, thấy có lỗi, nên mình chủ động hẹn gặp, đi chơi với cô bé đó, mọi chuyện cũng êm đẹp, coi như một lời xin lỗi của mình cho cô bé, cô bé cũng đã không còn giận chuyện cũ, cũng đã quyết định đó sẽ là dấu chấm hết của tụi mình, sẽ tôn trọng hạnh phúc của nhau, dù rằng chỉ cần cô bé đó cần gì, mình sẽ sẵn lòng làm tất cả. Âu cũng là điều tốt.

Từ lúc Ly đi, thì ngày nào 2 đứa cũng 2 lần gọi điện viber hoặc facetime cho nhau. Mình chưa nói cho Ly biết chuyện Mèo Con chuyển tới ở cùng mẹ với con em. Và đây là sai lầm của mình. Cây kim giấu kiếu gì cũng lòi ra. Không sai thật. Hôm đó mình vẫn vào phòng nằm nói chuyện với Ly sau khi đi làm về ăn trưa, thì Mèo Con bay vào gọi ăn cơm. Ly nghe thấy thì giận lên, gào như điên trong điện thoại.

– Cái gì, ANH ĐANG Ở CHUNG VỚI QUỲNH HẢ?
– À đâu có, nó đang chơi với chị trong phòng thôi
– NHƯNG MÀ TẠI SAO QUỲNH LẠI Ở NHÀ CỦA MẸ ANH?
– Thì mẹ nhận con bé làm con nuôi, Quỳnh cũng chuyển qua đây ở 2-3 tuần rồi
– 2-3 TUẦN RỒI MÀ BÂY GIỜ MỚI CHO EM BIẾT? ANH ĐỊNH GIẤU EM TỚI BAO GIỜ HẢ?
– Thì anh sợ em xúc động vậy mới không nói, với lại con bé ở với mẹ, còn anh chị vẫn ở nhà riêng của anh thôi
– EM VỪA ĐI MẤY BỮA ANH ĐÃ RƯỚC CON KHÁC VỀ NHÀ.
– Trời, thì mẹ cần người giúp, cũng nhận con bé làm con nuôi mà Q giờ chỉ là đứa em nhỏ của anh thôi, hông có trai gái yêu đương gì hết.
– ANH NÓI LÁO. ANH RƯỚC NÓ VỀ ĐỂ LÉN EM NGỦ VỚI NÓ ĐÚNG HÔNG?
– Haiz. Thì ra trước giờ em vẫn nghĩ anh là người như vậy à?
– Hông có. Nhưng mà… – Ly mếu máo bên điện thoại. Nhìn cảnh đó mình đau lòng vô cùng.
– Anh biết anh nợ em rất nhiều, cũng đã làm nhiều điều có lỗi với em, nhưng nếu em còn tin anh, thì nghe anh nói điều này, từ trước tới giờ, anh và Quỳnh hoàn toàn chưa xảy ra chuyện gì hết, và anh chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em và chị, cũng như chưa từng làm gì có lỗi với Quỳnh. Anh chỉ coi Quỳnh như 1 đứa em gái. Chỉ vậy thôi
– Em cũng là em gái đó thôi.
– Em thật sự không hiểu trong lòng anh em quan trọng như thế nào sao?
– Em biết… nhưng mà.
– Nhưng mà em không chấp nhận chuyện anh ở chung nhà với Quỳnh đúng không. Anh nói rồi, buổi trưa anh với chị sẽ về ăn cơm với mẹ, còn tối thì anh chị vẫn ở nhà riêng thôi. Quỳnh sẽ ở lại với mẹ, ngủ cùng đứa em của anh.
– Nhưng mà… như vậy cũng hổng được.
– Sao vậy?
– Em hông biết, lỡ bữa nào đó, anh với Quỳnh… Hông được mà.
– Anh hứa, sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra nữa đâu.
– Nhưng mà.
– Anh chỉ muốn tụi mình ngày nào cũng vui vẻ nói chuyện chứ không phải thế này. Anh đã đủ mệt mỏi với công việc ở công ty rồi em à. Anh hông muốn giận hay la em, nhưng em đừng làm anh cảm thấy quá áp lực chứ.
– Em xin lỗi.
– Nghe anh nói nè, ngoài gia đình, ngoài mẹ, ngoài chị và người đó ra, thì trong những người còn lại, bao gồm cả em gái anh thì em là là người anh yêu thương nhất. Anh chưa bao giờ muốn em buồn, cũng chưa từng làm điều gì để em buồn. Cho nên, nếu em còn nghĩ tới anh, còn coi anh như anh trai, thì hãy tin tưởng anh, một lần cũng được. Rồi hãy gác chuyện này đi. Anh muốn tụi mình ngày nào cũng cười đùa vui vẻ với nhau thay vì cứ phải nghi ngờ nhau như vậy.
– Dạ… Em xin lỗi
– Anh nợ em nhiều lắm, kiếp này anh gây ra quá nhiều tội lỗi rồi. Nếu em cần anh làm bất cứ điều gì, chỉ cần do em nói ra, và chỉ cần không phải là phản bội chị, thì anh sẽ làm. Miễn em vui, thì anh cũng vui. Em hiểu ý anh nói chứ. Nếu em không muốn anh gặp Quỳnh nữa, anh sẽ làm. Được chứ
– Anh đừng nói nữa, em hông muốn vậy mà.
– Anh chưa từng nói dối em gì cả. Lần này cũng vậy
– Em biết.
– Cười lên 1 cái đi nè, cứ xị cái mặt xuống vậy coi sao được
– Em hông muốn vậy đâu.
– Ừm. Anh sẽ hạn chế không tiếp xúc nhiều với Quỳnh, với dạo này con bé cũng đang vừa học vừa làm quen với công ty của mẹ, nên chắc cũng sẽ ít gặp anh hơn thôi.
– Dạ.
– Em ốm đi quá.
– Đồ ăn bên này dầu mỡ nhiều lắm, em ăn hông quen. Mấy món không dầu mỡ thì lại mặn quá.
– Lạ vậy, anh tưởng bên đó nó chuộng đồ ngọt chứ.
– Hông biết, nhưng mà bánh thì cái nào cũng nhiều dầu mỡ, không thì lại nên nếm quá mặn.
– Ừm, vậy chắc phải thường xuyên đi siêu thị mua đồ về tự nấu rồi.
– Chắc mang đồ ăn tới trường luôn em nhỉ?
– Kì lắm, học nguyên ngày mà làm vậy thấy không hòa đồng với bè bạn, nên cũng ráng ăn thôi, em cũng nói là chưa quen nên ăn ít, mấy bạn cũng phụ em ăn. Hì. Còn buổi sáng tối thì ăn ở nhà.
– Ừm. Hèn gì thấy ốm đi hẳn. Hồi đó ở đây ngày nào anh cũng cho ăn ngập cả mồm luôn.
– Làm như em là heo ấy. Giờ ăn ít hơn để giữ eo giữ chồng nè.
– Ghê vậy, có ai chịu hốt em về rồi à
– Ừ, ghen đi. Mốt em đì cho chết luôn.
– Ừm. Thôi đói bụng quá, anh cũng ăn chứ không lại trễ giờ làm nữa, mẹ cũng đang đợi cơm. Em ngủ đi, có gì lúc dậy mình nói chuyện tiếp em ha.
– Hì, dạ. Em cũng ngủ. Khuya rồi. ‘night, hubby.
– Ừm. ‘Nite my dearest.

Tạm thời mọi chuyện cứ như thế, các lần gọi sau mình cũng tìm cách để con bé vui với để nó không nghĩ tới mấy cái linh tinh này nữa.