Truyện Sex Tình mãi xanh – Tác giả Hoài Cổ
Tôi ghé mắt nhìn sát hơn, chị Lan đang vòng tay ra sau cởi khuy cái áo lót hồng hồng. Lúc này tôi cũng chẳng còn thấy hoa mắt nữa, hơi rượu trong người cũng chạy đi đâu hết sạch, tôi nín thở, tim đập nhanh hơn, lần đầu tiên trong đời tôi được chiêm ngưỡng dù chỉ là một phần cơ thể của người con gái.
Chị đứng quay lưng lại phía tôi, tóc búi cao để lộ hẳn ra khoảng lưng trắng mịn màng, rồi chị cúi xuống, tôi cũng nghểnh cổ lên nhìn với theo như là sợ chị đi đâu mất, tôi thấy chị cầm cái áo lót khác lên rồi xỏ tay mặc vào, cái này màu trắng, vẫn còn nguyên mác, chắc là chị mới được tặng sinh nhật.
Vòng tay ra sau chị cài khuy áo, bất giác chị xoay người, tôi đờ mặt ra, tim đập loạn xạ, nuốt nước bọt cái ực. Ngay trước mắt tôi là hai trái đào tiên còn non xanh mơn mởn thấp thoáng sau lớp áo ngực trắng tinh, với tôi lúc này thời gian như ngừng lại. Chị xoay trái rồi xoay phải, ngắm nghía 1 hồi, thằng nhỏ trong quần tôi cũng đã cứng đơ, ngứa ngáy khó chịu lắm.
Xoay chán chị lại cởi, chắc lại thử cái nữa đây tôi nghĩ bụng, nhưng không, lần này không thấy chị mặc thêm cái nào nữa, chị xoay nghiêng người, tôi chết điếng. Chị quay hẳn về phía đối diện với tôi, trước mắt tôi bây giờ là cả một tòa thiên nhiên hùng vỹ, tôi dán mắt vào mà cảm giác như là sắp chạm được vào đôi gò bồng đảo của chị, nước rãi tôi ứa ra, bàn tay tôi chống xuống sàn nhà, đè lên cả cái đống bầy nhầy vừa nôn ra mà chẳng có cảm giác gì. Bộ ngực con gái tuổi đôi mươi của chị thật đẹp, nó không to nhưng săn chắc, núm vú nhỏ xinh vươn cao đầy kiêu hãnh. Tự ngắm mình trong gương 1 hồi, chị với tay lấy cái áo để mặc, bỗng cửa kêu cái kẹt…
– Làm sao mà nôn mửa đầy nhà thế này?
Thằng dở hơi này sao hôm nay về sớm thế nhỉ, làm ông mày giật hết cả mình, đang đoạn cao trào tí nữa thì tai biến mạch máu chim. Tôi ngoảnh ra ngay không nhìn trộm chị nữa, thực ra những chuyện kiểu như nhìn trộm hay là chuyện cưa cẩm, tình yêu tình báo thì tôi với thằng K không mấy khi tâm sự với nhau. Mà có nói hình như tôi thấy nó không hào hứng lắm nên cũng chẳng buồn nói. Tôi đáp lời nó:
– Hôm nay đi làm tí với ô P (tôi tinh tướng tí), giờ vẫn đau đầu đây. Mày hôm nay ăn phải trứng thối ah mà về sớm thế?
– Mệt, chơi chế gặp mấy thằng cò cưa ức chế quá về ngủ cho lành.
– Uh, ngủ đi.
– Dọn đi, mùi kinh bỏ mẹ tao đéo ngủ được đâu.
Cặm cụi đi dọn cái đống bã chè kia, xách xô đi đổ, bất giác nhìn ra phía cửa phòng chị đã thấy tắt đèn tối um chắc đi ngủ rồi. Đêm hôm đó tôi ngủ 1 giấc ngon, nửa đêm còn mơ thấy tôi và chị đi chơi trên đỉnh ngọn đồi, tôi ngồi hai tay sờ vào ngực chị, má áp vào đôi ngực chị sao mà thấy mềm mại ấp áp vô cùng, tôi cứ lâng lâng như đang bay… Sáng ra quần ướt nhẹp.
…
Tôi vẫn dậy sớm như mọi ngày, đi học nhưng tâm trí cứ để đâu đâu, chỉ mong nhanh được về nhà, cảm giác gần giống trận chung kết AFF Cup 2008 khi Công Vinh ghi bàn, chỉ mong trọng tài thổi hồi còi kết thúc trận đấu.
Về phòng thì cũng đã quá trưa, các phòng khác đóng cửa im ỉm hết, phòng chị khóa ngoài, chắc chị đi học rồi, mà sao thế nhỉ, từ hôm qua đến giờ tôi cứ nghĩ về chị, hình bóng chị luôn ở trong tâm trí tôi, có phải tôi đã bị sét đánh không? Người ta nói yêu từ cái nhiên đầu tiên mà, tôi có lẽ đã yêu từ cái lần nhìn trộm đầu tiên.
Tôi bắt đầu quan tâm đến chị nhiều hơn, để ý giờ giấc, thói quen sinh hoạt của chị. Hằng ngày chị cũng hay dậy sớm, có hôm học sáng hôm thì học chiều, tôi hay gặp các chị nấu ăn vào buổi chiều, ăn xong thì mới tắm rửa giặt giũ.
Cái khu ở của tôi như tôi đã nói, có 1 cái bể nước sinh hoạt chung, liền đấy là cái nhà tắm, trong cùng là cái nhà xí, muốn đi đái đi ị là phải đi qua cái nhà tắm mới đến nhà xí. Hai cái nhà này liền nhau ngăn cách bởi bức tường cao đến nóc, cửa nhà tắm bằng gỗ nhưng kín mít, đứng ngoài không nhìn thấy gì bên trong luôn nên không có chuyện nhìn trộm như mấy bác trên xtruyensex.com có kể chuyện đâu nhé. Với cái kiểu nhà tắm như thế này, có chăng chỉ nghe “… róc rách, róc rách, nước luồn qua khe…” mà thôi. Thế nên…
Một tối khi đã cơm nước xong xuôi, tôi ngồi trên giường gảy đàn tưng tưng và hát “Đi tìm lời ru nữ thần mặt trời”, thằng K ngồi bàn viết viết cái gì đấy, bỗng tôi thấy buồn ỉa quá, tôi bảo:
– Em, cho anh xin tờ giấy.
– Làm gì?
– Anh đi “công tác” (Ở quê tôi các cụ hay nói đi ỉa là đi công tác)
– Mày không có tay ah?
– Có, nhưng anh thấy chú có sẵn nhiều giấy kìa.
– Đây giấy tao viết báo cáo, không phải giấy chùi đít nhà mày.
Không ổn rồi, tôi lục đống vở xé 2 tờ nháp rồi phi xuống trung tâm xử lý chất thải của cả xóm. Ngồi trong này ngột ngạt quá, tôi lấy mấy tờ giấy ra xem có gì đọc cho xong chuyện, lại nghe tiếng dép loẹt quẹt, rồi tiếng bật công tắt đèn cái tách, tiếng cài cửa kẹt kẹt, có người vào tắm rồi. Tôi nín hơi không dám thở mạnh, bên kia bắt đầu xả nước, bên này tôi bắt đầu tưởng tượng, ai thế nhỉ? Chắc đang cởi quần áo đây, tôi cũng thấy nóng người, thằng nhỏ không chịu yên cũng ngóc đầu dậy.
Bên kia lại có tiếng hát khe khẽ “Ngày xưa có cánh diều chao hững hờ…” Thôi bỏ mẹ rồi, tiếng chị Dung đây mà, tôi đang định hỏi: Chị Dung ơi sao không rủ chị Lan đi tắm cùng luôn cho vui?
Nghĩ một hồi lại thôi, mình mà cất lời lên là bà này biết mình đang ngồi ỉa, kiểu gì cũng nghĩ “Thằng này đẹp trai mà sao cứt thối thế…”. Tôi ngồi nghe chị tắm một lúc rồi chuồn nhẹ, mình không thần tượng chị này nên không có hứng. Lên nhà lấy quần áo tôi xuống bể ngồi giặt, được khoảng 10 phút thì thấy chị Dung bê cái chậu đi ra.
– Chị Dung ah.
– Uh, em giặt quần áo ah, chăm nhỉ?
Chưa kịp nói gì thì bà này đã đi về cửa phòng hình như nói với chị Lan:
– Tao tắm xong rồi mày ra tắm đi.
Tôi chột dạ, bao nhiêu ý nghĩ đen tối hiện lên. Tôi chạy lên phòng, xé luôn mấy tờ giấy nháp đút túi. Thằng K thấy ngạc nhiên hỏi:
– Lại ỉa tiếp ah? Mày hôm nay làm sao đấy?
– Uh, lúc tối ăn phải trứng thối. – Tôi vừa đi vừa đáp.
Lần đầu tiên vào nhà xí ngồi mà không phải là đi “công tác”, tôi cũng thấy hồi hộp ghê. Rồi chị cũng vào, bật đèn cài cửa, tiếng dội nước, tiếng kỳ cọ… Tôi đứng bên này áp tai nghe và tưởng tượng. Tôi hình dung ra cảnh tượng chị đang tắm, đôi bàn tay chị xoa lên cổ, lên lưng, lên 2 quả đào tiên trắng nõn, tiện thể tôi hình dung luôn cả cái mông cong, cặp đùi của chị, chắc là phải trắng lắm đây. Mỗi lần chị dội nước lên người là mỗi lần tôi thấy xốn xang trong lòng.
Chỉ khổ cho ai hôm đó buồn đi công tác, thấy đèn nhà xí cứ sáng mãi, cửa thì cài rồi, họ mà biết tôi trong này chắc nghĩ tôi bị táo bón nặng lắm đây.
Từ sau cái vụ nhìn trộm chị Lan thay áo lót, tôi rình mấy lần nhưng đen cái là chẳng được lần nào nữa, chắc là do chị đã kê bàn học vào chỗ đấy rồi nên không đứng ở đấy thay áo nữa. Nhưng do tôi quan tâm chị hơn, hay hỏi han, thỉnh thoảng hay lân la múc nước trong bể cho chị giặt quần áo nên chị em cũng gần gũi hơn và tôi có dịp nói chuyện với chị nhiều hơn. Có một điều tôi thắc mắc là chị Lan ngoan hiền thế sao mà năm 3 vẫn chưa có người yêu nhỉ, nhiều anh cưa thế mà không thấy đổ vào anh nào.
Một tối… 2 chị em ngồi giặt ở gần bể, tôi hỏi:
– Mấy vệ tinh của chị dạo này ít đến nhỉ?
– Vệ tinh gì, bạn bè cùng lớp thôi em ah.
– Chắc chưa anh nào lọt vào được mắt xanh của chị rồi.
– Mắt xanh mắt vàng gì em, chị già xấu không ai thèm đâu.
– Ặc ặc, chị mà xấu thì phụ nữ ai dám thi hoa hậu nữa hả chị?
Chị Lan được tôi khen có vẻ cũng sướng hay sao, lặng im 1 lúc chị mới cất lên lời:
– Nói vui vậy thôi chị có bạn trai rồi.
– Phét em ah, em chưa thấy đến đây bao giờ??
– Bạn trai chị học An Ninh mới ra trường là bị điều vào Tây Nguyên tăng cường luôn em ah.
– Thế hả chị? Bà Hợi gọi chị sang nghe điện liên tục là anh ý gọi về đúng không? Ông này cũng ghê nhỉ, giám sát bạn gái hơi bị kinh.
Tôi ngoài miệng thì nói thế thôi chứ trong bụng nghĩ thầm: Không giám sát kỹ có ngày mất như chơi, người yêu xinh như thế này cơ mà.
Lại nói qua về cái vụ điện thoại, ngày đó điện thoại không có như bây giờ đâu các bác ah, nhà bà bán tạp hóa có cái điện thoại, người nhà mà cần gặp thì chỉ có gọi cho số đó, rồi bà ý chạy qua đứng ở cổng gào lên:
– K ơi (T ơi, hoặc là Lan ơi…) có điện thoại.
Ai có nhà thì chạy qua nghe luôn, không có nhà thì người khác nghe hộ hoặc rao hộ: A… B… C… Không có nhà bác ơi.
Nghe hay không nghe, cứ có điện thoại là 1000 đ. Quá hay phải không các bác?
Hôm đó là tối thứ 7, hai thằng không về quê, K thì đi chơi game như mọi khi, tôi ngồi nhà một mình buồn lại lấy đàn ra gảy rồi hát cái bài gì mà có đoạn “… tìm em, sau ngày chiến tranh, em về đâu, về đâu? Làm nàng dâu hiền thảo…” Mọi người về quê hết, xóm trọ vắng teo, tôi cũng thấy cảm xúc dạt dào nên hát có hơi to, hát xong bài thì rõ là giọng chị Lan dưới sân:
– T hát bài này hay nhỉ, có em nào đi lấy chồng ah mà cảm xúc thế?
– Đâu chị, em lúc nào chả hát thế, chị làm gì đấy, lên phòng em chơi.
Chị Lan vào phòng rồi không biết do xã giao hay thật lòng nói:
– Phòng con trai mà sạch sẽ gớm nhỉ?
– Hì, phòng bừa như cái chuồng lợn thế này mà chị khen sạch, chị Dung đâu chị?
– Chị Dung về quê chiều nay rồi.
– Chị không về ah?
– Không, tuần sau chị mới về.
– Ở lại 1 mình buồn không chị.
– Chị quen rồi mà, có gì mà buồn.
– Chị thích nghe bài gì em hát cho chị nghe, với điều kiện nghe xong không được chạy, hihi.
– Rồi, không chạy, em hát bài Bông hồng thủy tinh đi, chị thích nghe dân XD hát bài này.
– OK chị, đúng bài tủ của em.
Tôi hát Bông hồng thủy tinh cũng thật cảm xúc bởi trong đó cũng có chứa tình cảm tôi dành cho chị, đó là thứ tình cảm gì tôi không rõ, chưa hẳn là tình yêu, một chút thần tượng, một chút tình thương, có những lúc tôi ước bờ vai mình là nơi chị có thể dựa vào những lúc buồn, vì tôi biết chị là một người con gái yếu đuối.
Sau này, khi đã trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn, đã yêu, ra trường đi làm, tôi mới nhận thấy rằng: Người con gái tên Lan như chị là điển hình cho mẫu người con gái luôn cam chịu, trong tình yêu luôn chấp nhận hy sinh, nhận phần thiệt thòi về mình. Chị Lan chính là một người như vậy.
Tôi đàn và hát 1 cách say mê, hết “Bông hồng thủy tinh” rồi lại đến “Tuổi hồng thơ ngây”, chị nghe 1 cách chăm chú và đắm say, như chìm vào những giai điệu của lời hát. Khung cảnh nơi này giờ lãng mạn giống hệt như trong tưởng tượng của tôi lúc tôi mới bắt đầu học ghita. Tôi say sưa đàn còn chị lặng im ngồi nghe tôi hát, tôi biết chị đang xúc động lắm. Hát xong tôi cười có ý hỏi chị thấy em đàn thế nào có hay không. Chị nói:
– T hát hay thật đấy, bây giờ chị có đề xuất thế này…
– Gì chị? – Tôi đáp.
– Chị em mình đi ăn chè đi, lâu rồi chị không đi, hôm nay tự dưng thèm ăn chè.
– Đi ăn ở đâu hả chị? Em không biết chỗ.
– Ở Nguyễn Quý Đức. Chị xuống trước xong em xuống rồi đi nhé.
– Vầng, chị xuống trước đi em xuống luôn.
Tôi xuống thì chị đã dắt xe đạp ra đợi tôi ở cửa phòng. Chị mặc cái áo phông trắng cổ tim ôm sát người, quần bò xanh. Trông chị thật đẹp, nhìn ngực, eo, mông rất là cân đối, khúc nào ra khúc đấy luôn. Chị ngồi sau xe đạp, tay bám khẽ vào vạt áo tôi, thoang thoảng mùi hương lạ lạ, chị không dùng nước hoa nhưng mùi hương toát ra từ chị làm tôi ngây ngất.
Đến quán chè, giờ này quán khá là đông, đa phần là sinh viên, chị chọn cái bàn tít trong góc cho 2 chị em ngồi, thế mà bạn chị vẫn nhận ra:
– Lan đi ăn chè với ai đấy?
– Em trai tao đấy.
– Em thật không?
– Không thật thì gì, bọn mày chỉ được cái linh tinh.
Nói chuyện với bạn xong, chị quay ra bảo tôi:
– Bọn này nó linh tinh lắm em ah, thấy em hiền định bắt nạt đấy.
– Thế các chị ý nghĩ em là gì ah.
– Là gì… Ăn đi em, chè ở đây ngon lắm đấy.
– Vâng.
Tôi nói rồi ăn luôn, công nhận chè Bưởi quán này ngon thật, thảo nào đông thế. Ngồi 1 lúc mà khách đã kéo tới rất đông, các bàn chật kín. Tôi lấy cớ có 2 bạn mới vào nhường chỗ nên kéo ghế ngồi sát vào chị. Mùi hương toát ra từ người chị bây giờ thật rõ ràng hơn, gần tôi hơn, mùi hương thật nhẹ nhàng êm ái dễ chịu vô cùng. Tôi giả vờ đưa cốc chè lên mũi ngửi ngửi rồi quay sang nhìn chị suýt xoa:
– Ui thơm thế.
– Hết sạch rồi còn gì đâu mà thơm hả ông tướng? – Chị cười.
– Ô hết rồi ah, sao em vẫn thấy thơm thế nhỉ, ngửi mãi không chán.
– Thế có ăn nữa không?
– Thôi chị ơi.
Tôi lại đèo chị về, ngồi sau chị hỏi:
– Chè ngon không?
– Ngon chị ah, chắc chị hay ra đây ăn lắm hả?
– Ngày trước tuần nào chị cũng ra đây ăn, cứ cuối tuần bạn trai chị được ra ngoài hay đưa chị ra đây lắm.
– Ui thế lâu rồi chị cũng không ra đây đúng không?
– Ừh.
– Hôm nào thích ăn gọi em, em tình nguyện làm xe ôm đưa chị xinh đẹp đi ăn chè.
– Gớm, mồm mép thế.
– Em nói thật mà, đèo người đẹp ngồi sau ai mà chả thích.
– Thôi đi ông ah.
Chị cười sung sướng, tôi biết con gái ai chả thích được khen là xinh.
Tôi lấy lý do chưa vào trường NN chơi lần nào nên đèo chị vòng vèo vào sân trường Ngoại Ngữ, đạp xe chầm chậm quanh những con đường, mấy vòng quanh sân vận động, tôi cố tình đi thật chậm để hít thở thật sâu mùi hương hoa sữa cuối thu, hòa lẫn mùi hương từ cơ thể chị, tạo nên một thứ mùi khiến con người ta mê đắm. Chị cũng thích mùi hoa sữa thì phải, tôi thấy chị cũng hít hít rồi thỉnh thoảng xuýt xoa:
– Hoa sữa thơm quá. (May quá chị ngồi sau mà tôi không bị viêm cánh, không thì…)
– Hoa sữa ở Hà Nội thơm thật đấy chị nhở.
– Uh, đặc trưng của mùa thu Hà Nội đấy em ah. Đỗ vào kia T ơi, chị bẻ 1 cành mang về phòng.
– Này, phá hoại môi trường nhé.
– Một cành bé tí không sao đâu.
Tôi đỗ xe, chị nhảy phịch cái xuống rồi chạy ra chỗ cây hoa sữa, chị với 1 cành rủ xuống nhưng nó hơi cao. Tôi thấy chị nhảy lên, nhảy lên vẫn không với tới, cặp vú của chị trong cái áo lót cũng lên xuống theo nhịp nhảy, áo bị tốc lên hở ra 1 đoạn eo thon trắng ngần, hở cả cái quần lót hồng trông hấp dẫn vô cùng, tôi cũng chẳng biết tả thế nào, các bác tự tưởng tượng nhé. Tôi thẫn thờ ngắm chị và ước gì cành hoa sữa kia nó cao lên chút nữa. Đang mải ước ao thì chị gọi:
– Lấy hộ chị cành này với T.
Tiến lại gần tôi với tay hái cành hoa sữa, mùi thơm nhưng hơi đậm đặc quá, ngửi gần thế này dễ bị điếc mũi lắm. Tôi đưa cành hoa sữa về phía chị, chị vươn tay cầm, bất chợt tôi liền rụt tay lại, chị mất đà ngã về phía tôi (tôi bịa đấy), thấy tôi rụt tay lại chị cũng rụt tay vẻ mặt phụng phịu sao mà đáng yêu thế:
– Đưa đây cho chị…
Tôi nhìn thẳng về phía chị, dưới ánh đèn phảng phất, trông chị thật xinh đẹp làm sao, mái tóc dài, gương mặt thanh thú đang kiểu giận dỗi, hai má ửng đỏ. Tôi bảo:
– Nhưng em nói cái này không được mắng em nhớ.
– Uh.
Tôi ậm ừ…
– Chị xinh lắm!
Gương mặt chị thoáng đỏ hơn vì xấu hổ, nhưng cũng thật nhanh chị cong môi lên:
– Chuyện… thôi đưa đây, về đi.