Truyện Sex Tôi và em
Sáng hôm sau, tôi thức giấc khi mặt trời ngoài cửa sổ đầu giường đã lên cao, chiếu những tia nắng cuối hè xuống đất.
Dù mới dậy, vẫn chưa tỉnh táo lắm. Nhưng vẫn thừa sức để nghe thấy tiếng nói chuyện huyên náo dưới nhà. Vệ sinh cá nhân xong tôi đi xuống, có cảm giác rằng hình như hôm nay đông hơn thì phải.
Quả nhiên vậy, đến nơi thì mấy thằng bạn tốt của tôi đang ngồi la liệt dưới phòng khách. Tôi không lấy làm lạ lắm khi nhận được một cái nháy mắt từ thằng Nhật.
– Nay qua hỏi thăm tao sớm nhỉ? – tôi cất giọng – Bình thường rủ đi chơi điện tử chúng mày còn lâu mới sà vào tầm này.
– Ehe – thằng Khoa cười tít – Nghe tin mày ốm nên bọn tao đến thăm ấy mờ.
– Tao ốm lúc bất nào đâu. Đứa nào bảo mày thế?
– Thằng này.
Nói rồi nó chỉ tay về thằng Linh đang ngồi bó gối, chết trân đưa ánh mắt nhìn cô bạn ngồi gần Trà như ngây như dại.
Khổ thân. Đã béo rồi, trông mặt lại còn đù đù. Suốt ngày bị bắt nạt bởi bọn bạn, trong đó có cả cái thằng đang gõ bàn phím đây nữa.
– Ma… mày điêu vừa thôi. Tao nói bao giờ? – nó phản bác.
– Ờ thì… mà biết rồi còn hỏi.
Thằng này chuyên môn vậy, thích chém gió cơ mà bị hỏi vặn lại cái là cứng họng liền. Nhác thấy cái vẻ lúng túng của nó làm mấy cô gái trong nhà tôi cứ tủm tỉm cười. Tôi cũng biết ý, không vặn vẹo nó thêm nữa. Ngồi xuống chém gió cùng luôn. Cả bọn là học sinh cả cho nên cũng chỉ toàn trao đổi với nhau chuyện trong trường trên lớp. Tự dưng tôi nổi hứng hỏi về Ngọc Mai ngày trước, theo đó bao nhiêu tràng chuyện được năm cô gái thay phiên nhau kể. Cho đến khi nghe Trà tường thuật về vụ nàng ta luộc trứng không cho nước làm cả lũ phá lên cười thành tiếng trong khi Ngọc Mai ngượng chín mặt, cúi xuống lên lén nhìn mọi người cùng hai gò má đỏ ửng.
– Ơ mà ở đây hay có bão lũ gì không mấy cậu? – cô nàng Chi ngồi gần cái Hạnh lên tiếng thắc mắc.
– Sao cậu hỏi vậy? – thằng Tuấn Anh làm vẻ ngơ ngác.
– Thì tại trên tivi hay có tin bão về với cả lũ về quê, nên tớ mới thắc mắc xem có về đây không ấy mà.
– Hiếm lắm cậu ạ. – thằng Lịch gãi đầu cười – Một năm ở đây ngoài bài vở với thi cử ra thì êm đềm lắm. Hì hì
Tôi hì mũi, tiếp lời thằng Lịch:
– Ở đây thì cái tên nói lên tất cả mà.
– Tên gì cậu? – cô nàng Trâm Anh mang nét mặt tò mò hỏi tôi.
– Ý tớ là tên huyện ấy. Yên Lạc, yên của yên bình, lạc của an lạc mà.
Cả phòng khách ồ lên sau khi nghe tôi giải thích như vậy.
Ngọc Mai sốt sắng hỏi:
– Cậu đọc ở đâu hay thế?
Tôi thè lưỡi cười:
– Vừa mới nghĩ ra.
– Eo… – nàng nhăn mặt lại một xíu – Cơ mà tớ nghe thấy có lý lắm.
Cả bọn cười nói suốt cả buổi sáng, mấy cô nàng thành phố khá thân thiện. Nên làm cho lũ bạn tôi, vốn thiếu thốn tình cảm đã lâu hôm nay trông thích thú hơn bao giờ hết.
Gần trưa thì cả đám tan rã. Còn lại chúng tôi chuẩn bị bữa trưa cho sớm để mấy cô gái nghỉ ngơi còn về.
…
Buổi chiều hôm ấy, ba người bọn tôi tiễn họ ra đến đầu làng để bắt xe về thành phố…
Người lên xe đi…
Kẻ ở lại…
Những cái vẫy tay…
Ẩn sau đó là ánh mắt tiếc nuối như không muốn rời…
…
Liên tiếp mấy ngày sau là trường tôi lại bắt đầu vào tuần tập quân sự. Những chiếc mũ cối, những cái gậy cùng với tiếng giậm chân kèm theo nhịp “mốt hai mốt…” là những hình ảnh có thể thấy ở bất kì đâu trong khuôn viên trường. Tuần học này ngoài việc tôi không bị chảy máu đầu và việc lớp tôi đạt giải nhất hội thao toàn trường thì không có gì đáng kể cả.
Bước vào năm học chính thức mới, cuộc sống hàng ngày của tôi vẫn diễn ra đều đều theo chu kì hàng ngày. Sáng chở Ngọc Mai đi học, chiều hôm nào học thì đến trường, không thì lại ở nhà quanh ra quanh vào, tối đến thì xem bài vở rồi nhắn tin với Hoàng Yến.
Cuộc sống tưởng chừng cứ trôi êm đềm như vậy. Cho đến khi hàng loạt sự việc xảy ra làm cho mọi thứ của tôi xáo trộn hoàn toàn.
Chuyện bắt đầu vào một buổi học sau đó chừng hai tháng.
Hôm ấy, không hiểu sao mà đầu tôi đau quặn lại ngay từ tiết đầu tiên, phải lên phòng y tế nằm cả tiết thứ hai, đến tiết thứ ba là của cô Loan thì tôi xin về lớp. Tiết thứ tư là tiết thể dục, tôi ngại lại phải lên phòng y tế lần nữa nên mới thằng Giang xin cô Chung cho tôi nghỉ tiết để ở trong lớp.
– Trông sắc mặt cậu tệ quá. – Ngọc Mai vén tóc tôi lên, sờ vào trán xem thử – Hình như sốt rồi này.
– Chắc thế, thôi cậu ra sân đi cả muộn.
– Hay để tớ ở lại với cậu. Biết đâu…
– Không cần đâu… – tôi cắt ngang – Ở lại người ta dị nghị cho.
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì cả, yên tâm đi. – tôi gượng cười.
Dỗ mãi nàng mới chịu đi, kèm theo câu nhắc nhở:
– Có gì là phải gọi ngay cho tớ nhé.
Tôi gật đầu rồi gục xuống bàn thiếp đi ngay sau đó.
…
Đang ngủ thì có một cánh tay nào đó vỗ nhẹ lấy vai tôi.
Từ từ mở mắt dậy, Hoàng Yến đang đứng ở đầu bàn nhìn tôi quá đỗi trìu mến.
Tôi ngỡ ngàng không hiểu gì cả.
Rồi bất ngờ nàng cầm lấy tay, kéo tôi ra khỏi lớp. Lạ ở cái là tôi chạy theo, tuy nhiên trong cơ thể, cái cảm giác đau đã tiêu biến đi đâu mất. Tôi sờ lại đầu mình thí đúng là không còn một chút đau nào nữa.
Nhìn lên người con gái đang cầm tay mình, tôi càng ngạc nhiên hơn khi trước mắt mình, mái tóc màu hung đỏ đang bồng bềnh bay từ lúc nào.
Hai cái bóng vẫn chạy cùng nhau…
Bàn tay bỗng xiết chặt hơn…
Người con gái ấy ngoảnh lại…
Trao cho tôi một nụ cười trên bờ môi hồng dễ thương…
Tôi cũng cười đáp…
Chân bước theo…
Nhưng có lẽ là những bước chân chủ động…
Chứ không phải chỉ chạy theo như trước…
Qua một lỗi dẫn dài như trong một khu rừng rậm rạp. Chúng tôi dừng chân bên một bờ đá cao, nơi mà tôi có thể nhìn thấy được cả thung lũng hùng vĩ phía dưới đang được nhộm một màu đỏ rực của mùa thu dưới rừng cây và màu của hoàng hôn trên bầu trời. Tôi sững lại vì vẻ đẹp trước mắt mình, nín thở mà nhìn ngắm.
Tôi ngồi xuống phiến đá cạnh đó, nàng tiến lại, kê đầu lên vai tôi, mắt nhìn ra xa. Tim tôi như ngừng đập thêm một lần nữa. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự ấm áp và hơi ấm toả ra trên bờ vai mình.
Một bàn tay đặt nhẹ lên trán tôi, dịu dàng. Rồi nàng chuyển lên ngồi đối diện, trao cho tôi ánh nhìn say đắm, đưa nhẹ nhà bờ môi hồng về phía tôi, hai làn mi khẽ khàng nhắm lại.
Và không hiểu sao tôi lại làm y chang vậy, nhắm mắt nhẹ nhàng đưa nụ hôn lên và chờ đợi nó trúng đích.
Một làn gió thổi qua…
Tôi nhận ra quanh mình chẳng còn ai cả…
Cảm giác như có gì đó day dứt…
Và… tiếc nuối…
Tôi gọi như thét lên:
– Mai…
…
Tôi choàng tỉnh dậy, nhận ra mình vẫn đang ngồi trong lớp.
Thì ra là mơ.
Đầu tôi vẫn đau như chưa từng hết đau, bật cười vì giấc mơ kỳ lạ của mình.
Nhưng nụ cười gượng gạo vẫn còn dang dở trên miệng thì tôi phải giật mình khi cảm nhận được một hơi ấm của ai đó đang phả ra bên cạnh.
Từ từ quay sang bên cạnh, Hoàng Yến đã ngồi ở đó đang chăm chăm nhìn tôi từ bao giờ, một ánh nhìn rất khác lạ.
Mất một lúc tôi mới để ý ra là tôi đang cầm chặt lấy cánh tay của nàng, liền buông ra gay sau đó. Nàng cũng thu hai bàn tay lại đan vào nhau, thẹn thùng:
– Cậu… dậy rồi à?
– Ư… ừ… – tôi lảng mặt sang hướng khác – Yến… ở đây lâu chưa?
Dường như không chỉ mình tôi lúng túng, Hoàng yến cũng vậy. Cả hai đứa len lén đưa mắt ngập ngừng nhìn nhau, rồi bất giác ngại ngùng quay đi chỗ khác khi nhìn thấy đứa kia cũng đang làm y chang như mình.
– Um… tớ mới xuống thôi… thấy Mai bảo là cậu bị ốm.
– Không có gì đâu… mất công cậu xuống đây quá…
Tuy trả lời như vậy nhưng trong bụng thôi vui như mở cờ. Còn gì tuyệt vời hơn khi lúc mình mết được người mình yêu đến tận nơi hỏi han?
– Trông cậu không sao tớ cũng yên tâm phần nào rồi. Chắc tớ xin phép lên lớp đây.
– Ừ. Cảm ơn cậu nhé.
– Cậu nghỉ ngơi cho khỏe …
Đằng sau câu nói ấy của Hoàng Yến, có thể trông được một chút nào đó vẻ đượm buồn. Nàng đi rồi mà tôi cứ ngồi yên tại chỗ mà trông theo. Tự nhiên khiến tôi nhớ lại giấc mơ vừa qua, một giấc mơ vô cùng kỳ lạ. một giấc mơ mà chua bao giờ có trong suy nghĩ của tôi.
Nhưng thời gian băn khoăn ấy của tôi cũng không được lâu. Một lúc sau cơn đau dầu lại ập đến, kéo dài tình trạng nằm bàn của tôi đến cuối buổi học.
Và tất nhiên, tôi không còn mơ lại giấc mơ ấy nữa.