Truyện Sex Truyện Cô giáo Lan

Phần 22

Hôm sau tôi cứ nằm trên giường gác tay lên chán suy nghĩ, cứ lăn qua lăn lại không biết nên làm gì để cô bớt giận nữa. Nằm chán tôi dậy bật PC lên tính vào xtruyensex.com đọc truyện sex nhưng sợ lại tốn khăn giấy nên thôi, nghĩ một lúc tôi tắt máy rồi lại leo lên giường nằm. Tôi cứ nghĩ đến cô, không biết giờ này cô đang làm gì nhỉ, tôi bấm số cô nhưng lại lừng chừng không gọi, tôi vất máy ra góc giường. Đúng lúc đó máy tôi có người gọi đến, tôi với lấy máy, là cô gọi, tôi bỗng thấy lòng vui vui, tôi nghe máy liền, tôi chưa kịp nói gì cô đã nhõng nhẹo.

– Sao anh không gọi cho em hả?

– Ơ… Anh vừa mới ngủ dậy mà.

– Anh ngủ gì ghê vậy, 11h rồi đấy.

– Ừ…. thì tết không ngủ thì làm gì?

– Thế thì anh ngủ tiếp đi.

Cô nói xong tắt máy cái rụp, tôi ngu ngơ chả hiểu gì hết, chắc cô lại giận rồi. Tôi lại vùi đầu vào gối…

Cốc … Cốc…

– Hiếu! Thằng Hoàng nó gọi mày sang nhà nó đấy!

– Vâng!

Tôi uể oải trả lời, giờ tôi còn tâm trí đâu mà sang đấy nữa… Bỗng tôi bật dậy. Đúng rồi, biết đâu anh Hoàng gọi tôi sang uống rượu, tôi sẽ dẫn cô theo và sang đó thì tôi sẽ không uống một hớp nào để cô nhìn thấy, biết đâu cô sẽ thôi không giận tôi nữa. Tôi thấy mình thông minh thật, tôi lấy máy gọi ngay cho anh Hoàng.

– Alo!

– Anh gọi em sang có chuyện gì thế?

– Sang đây uống với anh em, nhanh lên.

– Vâng, anh đợi em tí.

Đúng như tôi suy đoán, tôi gọi ngay cho cô…

– Sao anh không ngủ tiếp đi còn gọi cho em làm gì?

– Ặc, anh có ngủ được mãi đâu, mà em qua nhà anh đi, mình ra đây một tý.

– Không, em không đi đâu.

– Đi đi, anh có điều bất ngờ dành cho em nè.

– Thật không?

– Thật, qua đi nhanh lên, à mà đi taxi thôi nha, anh đợi em ở đầu ngõ nhà anh đấy.

– Vâng.

Vậy là dụ dỗ cô thành công rồi. Tôi báo với má trưa nay không ăn cơm nhà rồi đi ra đầu ngõ đợi cô, 5 phút sau cô đến.

– Anh gọi em ra đây làm gì?

Vẻ mặt cô với tôi hiện rõ nét giận dỗi.

– Em ăn cơm chưa?

– Chưa.

– Sang nhà bạn anh ăn cơm nha, nhà anh Hoàng lần trước anh dẫn em sang ấy.

– Anh lại đến đấy rồi uống say để em dìu về chứ gì, em không đi đâu.

– Uống gì chứ, ăn cơm thôi.

Tôi nắm tay cô dẫn đi, cô có vẻ vùng vằng. Vào nhà anh Hoàng, tôi kéo cô ngồi xuống chỗ của mấy chị em phụ nữ.

– Ủa thằng kia sao lại ngồi đấy, qua đây uống với anh.

– Dạ thôi hôm nay em không uống đâu.

– Thằng này hôm nay bị sao thế? Mọi hôm uống hăng lắm cơ mà.

Tôi chỉ cười hề hề rồi quay ra nhìn cô, cô liếc xéo tôi một cái . Cả bữa nhậu đó tôi không uống một hớp rượu nào. Cô có vẻ hài lòng cười tủm tỉm, tiệc tàn tôi về lấy xe máy rồi sang ngồi chém gió với mấy huynh đợi cô đang cùng mọi người dọn dẹp. Mấy huynh cứ khen tôi có con gấu hiếm có khó tìm… và phải thêm khó đào tạo nữa. Xong xuôi tôi trở cô đi chơi.

– Em thấy hôm nay anh ngoan không?

– Hừ, anh cứ liệu đấy.

Cô dơ dơ nắm đấm dọa tôi sau đó lại vòng tay ôm tôi. Vậy là cô hết giận rồi. Hehe

Tôi và cô đi chơi, hẹn hò như bao đôi khác. Nhữn ngày nghỉ tết qua đi, tôi lại phải đi học, cuộc sống hằng ngày lại quay trở lại như chưa hề có nghỉ tết. Vào học rồi tôi và cô ít đi chơi hơn, một tuần đi chơi có mỗi chủ nhật, còn lại gặp nhau trên trường nhưng không được thoải mái, luôn phải giữ khoảng cách, cô còn không cho tôi đi chơi mà bắt tôi ở nhà học, những buổi cô kèm tôi ở nhà cô dữ lắm, bắt tôi làm bài tập hoài, nhưng bù lại được cô cho ôm ấp tí sau mỗi buổi học. Thời gian cũng dần qua đi, bây giờ là tháng hai, thời tiết đã ấm hơn, mà bốn ngày nữa là một ngày đặc biệt đối với tình yêu của chúng tôi, à không, còn đặc biệt với các đôi khác nữa chứ, đó chính là ngày Va-len-thai, 14-2. (Từ này viết như nào ấy nhỉ? ) Tôi háo hức, phân vân không biết nên tặng gì cho cô, tôi muốn nó thật đặc biệt. Tôi nghĩ đến nào là bóng bay, nến, lửa, hoa… các kiểu, nhưng nhìn lại tôi thấy túi tiền mình eo hẹp quá, có lẽ nên làm cái gì đó đơn giản mà chứa đựng được tất cả tình cảm tôi dành cho cô. Sô-cô-la, ngày này là không thể thiếu thứ đó được, đúng rồi, tôi có thể tự làm, thế nó mới ý nghĩa. Nhưng trước hết phải tìm địa điểm tặng quà cô đã, tôi đi khắp nơi để tìm một nơi phù hợp, tìm mãi chẳng thấy, tìm được nơi phù hợp thì lại hết chỗ. Tôi chán nản đỗ vào một quán nước nghỉ cho đỡ mệt để tí đi tiếp.

– Sao mày không làm ở Cầu tình yêu ấy, làm trên 25 tầng xa vãi ra.

– Ở đấy bé tí làm sao được mày, còn lửa liếc nữa.

Tôi nghe lỏm được cuộc nói chuyện của hai anh gì đấy, tôi thấy mình đã tìm được vị trí thuận lợi. Tôi tính tiền rồi đi đến Cầu tình yêu, không một bóng người, tuyệt thật, đúng là một nơi lý tưởng. Tôi vui vẻ về nhà lên google thần thánh học cách làm sô-cô-la, tôi mua ca cao về làm mẻ đầu tiên, và nhất định là Linh sẽ làm chuột bạch rồi. Tôi hì hụi dành cả một buổi chiều tập làm, nấu, ngâm, pha sữa, làm lạnh… hì hục gần hai tiếng đồng hồ cũng xong. Tôi gọi ngay cho Linh.

– Alo! Sang nhà tao đi, ăn sô-cô-la.

– Ok, đợi tao tí, hihi.

Cứ nghe thấy ăn là nó nhanh thế đấy, 3 phút sau là nó đã có mặt, tôi mang sản phẩm ra, mặt nó tí tởn thấy rõ.

– Mày tự làm à?

– Ờ! Ăn thử đi.

Nó cầm một miếng lên ăn thử, vừa cắn nó đã nhăn mặt.

– Sao đắng thế mày?

– Ơ, đắng lắm không?

Tôi cầm một miếng ăn thử, đắng ngắt, chắc tại tôi cho ít sữa quá, tôi nhăn mặt nhìn nó, nó bĩu môi.

– Thế mà cũng đòi làm, đổ đi, để tao dạy cách làm cho.

– Mày cũng biết làm cơ à?

– Chuyện.

– Nhưng đổ đi tiếc lắm, hay tao với mày ăn cố đi.

– Không, tao không ăn đâu, mày ăn đi.

– Mỗi đứa một nửa thôi.

– Không, tao nửa non, mày nửa già.

– Ờ…

Tôi và nó chia mẻ sô-cô-la như đã thỏa thuận, cũng may tôi làm ít chứ không chết mất. Tôi và nó nhăn mặt nhìn nhau rồi cùng cắn từng miếng một… Vừa ăn vừa uống nước, phần của nó ít nên nó ăn xong trước tôi, còn tôi thì cứ nhăn mặt ăn cố, nó thích chí cười ngặt nghẽo.

– Ăn dùm tao ít đi!

– Không, mày ăn đi.

Tôi nhắm mắt nhắm mũi ăn cho hết, biết thế vứt đi, tiếc rẻ chi giờ mang vạ vào người, đắng vãi beep.

Rồi chúng tôi bắt tay vào làm mẻ khác, bàn tay nó thoăn thoắt làm, chỉ cho tôi từng tí một, nhiều lúc nó còn cáu khi tôi làm không đúng, tôi bôi luôn vệt sô-cô-la vào má nó cái tội cáu. Nó cũng bôi lại tôi, chúng tôi đùa giỡn nhau một lúc mới chịu quay lại làm tiếp, mặt đứa nào cũng lấm lem vệt ca cao. Làm xong chúng tôi đem thành quả ra hưởng thụ.

– Ngon thật đấy.

Khác hẳn với mẻ đầu tôi tự làm, mẻ này ngon y như sô-cô-la nhập khẩu luôn.

– Mày giỏi ghê!

– Quá khen, hôhô!

– Tao khen đểu thế cũng tưởng thật à?

– Xì… Kệ tao.

– Thôi, vào rửa mặt đi, nhìn mày như con mèo lười ấy.

– Mặt mày cũng thế còn gì.

Chúng tôi lại kéo nhau vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vậy là tôi đã sẵn sàng cho tối Va-len-thai.

Tua nhanh thời gian…

Hôm nay là ngày Va-len-thai rồi, nhưng mà không phải chủ nhật nên tôi vẫn phải đi học.

– Hiếu!

– Hả?

– Anh .à ..em biết hôm nay ngày gì không?

– Va-len-thai, làm sao?

Tôi nhồm nhoàng miếng xôi giả vờ không quan tâm, tôi muốn cô bất ngờ.

– Hừ…

Ai ngờ cô giận dỗi đứng lên đi về phía căn-tin luôn.

– Ấy! Đợi anh à quên em với!

Đang trong trường nên chúng tôi không thể nào thân mật được. Tôi chạy đến cầm tay cô rồi lấy sợi dây chuẩn bị từ trước quấn quanh ngón tay cô để đo.

– Làm gì vậy?

– Không có gì đâu, hì!

Tôi nhăn nhở, cô thì vẫn dỗi, tôi mặc kệ luôn. Học xong đến chiều tôi trốn luôn tiết học thêm toán của cô để chuẩn bị, cô gọi cho tôi suốt, tôi phải tắt máy đi. Tôi loay hoay làm sô-cô-la, tôi làm hình trái tim, bên trong tôi khắc tên tôi và cô, tôi khoét hai rãnh nhỏ giữa hình trái tim để nhét hai chiếc nhẫn vào đó, điểm thêm vài quả dâu tây và ít kẹo xanh, đỏ, tím, vàng. Tôi bỗng nhớ đến Linh, phải rồi, chắc nó không có ai tặng sô-cô-la đâu, tôi nghĩ mình nên làm cho nó một cái để cảm ơn nó vì đã giúp tôi học làm sô-cô-la, thế là tôi bắt tay vào làm cho nó, tôi làm hình tròn, khắc hình mặt cười rồi trang trí. Rồi tôi đưa hai miếng sô-cô-la đó vào tủ lạnh rồi phóng xe đi mua những thứ còn lại. Đầu tiên tôi phóng ra hàng nhẫn, tôi tìm một đôi nhẫn trắng bạc đẹp nhất rồi bỏ sợi dây đo ngón tay cô ra so, vừa khít. Tôi mua luôn rồi phóng ra hàng hoa mua một bó hoa hồng, sau đó đi mua ít nến sinh nhật, mua cái hộp dẹt để gói miếng sô-cô-la tôi tặng Linh, cuối cùng tôi đến cửa hàng đồ điện xin một chiếc thùng giấy để làm nơi bày đồ lên trên. Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng cho tối nay. Tôi về tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xem tivi diết thời gian. 7h30, tôi phóng xe ra nhà Linh, tôi bấm chuông, nó đi ra mở cửa.

– Đến đây chi?

– Nè!

Tôi giơ hộp sô-cô-la ra trước mặt nó.

– Sô-cô-la, tặng mày đấy, cảm ơn mày đã dạy tao cách làm nó.

Vẻ mặt nó hiện lên sự vui mừng, nó cầm lấy hộp sô-cô-la rồi ôm chầm lấy tôi, tôi khá bất ngờ.

– Cảm ơn nha!

Rồi tôi chào nó rồi phóng về nhà đem mọi thứ ra cầu tình yêu, trời bỗng đổ mưa phùn nhẹ, tôi cầu mong trời đừng có mưa to, tôi vào nhà cầm theo cái ô. Ra đến nơi, tôi đặt hộp giấy xuống giữa cầu, lấy hoa hồng bứt cánh hoa dải lên mặt hộp, dải kín rồi tôi để đĩa sô-cô-la ở giữa hơi lệch sanh trái một chút, sau đó tôi đặt bông hồng còn lại bên cạnh đĩa sô-cô-la, tôi bỏ nhẫn đôi vào rãnh đã khoét từ trước, cuối cùng tôi cắm nến xung quanh viền hộp và viền đĩa sô-cô-la. Vậy là hoàn thành rồi, tôi gật gù với tác phẩm của mình, tôi rút điện thoại ra bật nguồn lên, không biết cô có gọi cho tôi không nhỉ. Tôi bật máy ảnh lên chụp ảnh lại thành quả. Vừa chụp ảnh xong máy tôi rung lên liên tục, 5 tin nhắn và 15 cuộc gọi nhỡ của cô, chắc cô lo cho tôi lắm. Tôi gọi lại cho cô… Tút…

– Anh làm gì mà em gọi cả buổi chiều không được thế hả? Sao anh không đi học.

Cô nói như hét lên trong điện thoại, giọng thì như sắp khóc, tôi bỗng thấy thương cô quá.

– Thì giờ anh gọi cho em nè.

– Anh đi luôn đi, còn gọi cho em làm gì.

– Đi là đi thế nào được, anh không xa em được đâu, mà em ra cầu tình yêu đi, anh đợi em ở đấy, đi taxi nhá.

– Không, em không đi!

– Em ra đi, anh sẽ đứng ở đây đợi đến khi nào em ra thì thôi.

Nói xong tôi tắt máy luôn, không biết cô có đến không, tôi mong là cô sẽ đến, tôi hồi hộp đứng đó tay cầm ô che mưa cho sô-cô-la, còn mình thì đầu trần. Tôi hồi hộp trông ngóng cô, mỗi lần có một chiếc taxi đi qua tôi cũng mong đó là cô, nhưng rồi lại thất vọng. Đã nửa tiếng rồi mà cô chưa đến, tôi bắt đầu chán nản thở dài… nhìn đồng hồ 21:26 pm. Tôi bắt đầu có suy nghĩ rằng cô sẽ không đến, đúng lúc đó một chiếc taxi đỗ lại, rồi một hình bóng quen thuộc bước ra, tôi mừng như cún nhặt được cứt, tôi vẫy tay với cô, cô từ từ đi đến. Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường, ánh nến, mưa lất phất, khung cảnh lúc này thật lãng mạn. Cô tiến đến gần, lúc đầu cô mang vẻ mặt giận dỗi tôi, khi nhìn thấy những thứ tôi dành cho cô, khuôn mặt cô rạng rỡ hơn, cô khá bất ngờ.

– Anh…

– Anh dành cả buổi chiều để làm những thứ này cho em đấy, hôm nay là ngày lễ tình yêu mà.

Cô chạy đến ôm trầm lấy tôi, rồi cô đánh nhẹ vào ngực tôi.

– Anh biết em lo cho anh lắm không, anh dám trốn học nữa, hic…

– Thôi nào, hôm nay là ngày lễ tình yêu mà, em tha cho anh chút đi.

Cô liếc xéo tôi, tôi thì cứ nhìn cô âu yếm, hai má cô bắt đầu ửng hồng… tôi đặt lên bờ môi xinh xắn của cô một nụ hôn….

– Cho em xem quà của người yêu em nào!

– Anh tự làm hết đấy.

– Thật không?

– Thật.

Cô mỉm cười hạnh phúc, tôi gỡ hai chiếc nhẫn ra khỏi sô-cô-la rồi chúng tôi xỏ nhẫn cho nhau.

– Đẹp quá, em thích lắm! Thì ra lúc sáng anh lấy dây quấn quanh ngón tay em là để đo cỡ ngón tay em đấy à?

– Ừ! Hì!

– Mà lúc sáng em hỏi anh hôm nay là ngày gì anh nói không quan tâm cơ mà?

– Anh nói thế vì muốn làm em bất ngờ thôi, chứ ai dám không quan tâm ngày này chứ.

– Xì…

– Ăn sô-cô-la đi!

– Không, không được ăn.

– Sao lại không?

– Em không cho anh ăn đâu, em sẽ mang về đóng kính nó luôn.

– Trời!

Cô hâm thật, tôi và cô đứng đó ôm ấp nhau, cô mân mê bông hồng.

– Em vui không?

– Có ạ!

Tôi cười rồi ôm chặt cô hơn.

– Mà lần sau em cấm anh không được nghỉ học như thế đâu đấy.

– Biết rồi.

– Thôi mình về đi anh, muộn rồi đấy.

Tôi và cô cùng nhau dọn dẹp những thứ còn lại vứt ra thùng rác, Cô gói đĩa sô-cô-la rất cẩn thận và nhất quyết không chịu ăn, tôi đưa cô về nhà, trên đường cô đã hun lén tôi.

– Cảm ơn anh nha, em hạnh phúc lắm…